Mua bán thuốc phá thai an toàn cấp tốc ở đâu tại TPHCM Hà Nội
Ngô đồng nhất mao lạc
Thiên hạ cộng tri văn"
Đại ý: "một chiếc râu ngô ngoài đồng rụng xuống, thiên hạ biết rằng xúc cảm văn chương đã về".
Bẩm cụ Giác! Con tình cờ biết biết đến cụ qua nhời giới thiệu của chị Qoắn ( kiều nữ bờ hồ). Mò mẫm vào nhà cụ chơi, thấy cơ man nào là cổ vật mà con từ trước tới giờ "mắt chưa từng xem, tay chưa từng mó"… hệt như trẻ thơ lần đầu được tham quan bảo tàng, ngơ ngơ ngác ngác, háo hức, hồi hộp ngước lên mà ngắm nghía tích phân phân tích trong người. Ló khác nào chàng thanh liên mới nhớn trong đêm tân hôn, ngu ngơ lần sờ gượng gạo bỡ ngỡ trước những xúc cảm đầu đời… miên man tệ.
Tuổi đời con còn mênh mông, lặn ngụp giữa mông mênh bể sở tri thức nhân loại vô bờ vô bến, cơ duyên đã cho con gặp đc cụ, cụ là ai đồ cụa đời con…
Qua điều tra, ngâm cứu bốc mộ, con thấy trước tác của cụ tựu chung lại ở 2 mảng "Văn" và "Thơ", rạch ròi rõ ràng như mông và ngực ko lỗn lận (còn một vài cái câu đối, thả dê, đong gái tạm thời ko bàn tới). Thơ của cụ có sự giao hợp giữa cổ điển và hiện đại tạo nên chất dan dâm đương đại khó cưỡng, lấy cốt dưỡng hồn, lấy nhu chế cương âm dương nhòa quyện nhệp nhàng vô cùng tận…
Nhưng phải nói rằng cụ thành công nhất ở thể loại tản văn - tự truyện, đọc văn cụ ta thấy ở đó kiến thức (tử vi, lý số, nghệ thuật) vốn sống dày dặn, kho tàng văn hóa đặc sắc, đặc biệt là những đoạn tả cảnh, tả tình đậm nét đồng bằng Bắc bộ (nhẽ cụ sống ở Hà Tây hoặc Kinh Bắc?), qua các câu chuyện của cụ, ta như đang xem những thước phim sống động về làng quê Việt Nam qua các giai đoạn lịch sử. Chất văn theo dòng hồi tưởng của một lão niên kể về hồi giai trẻ thật hài hước, dí dủm mà thâm thúy vô cùng. Ta nhấm nháp văn cụ như thưởng thức một ấm trà ngon, chim chíp, nhâm nhi từng chút... từng chút cho vị đắng, vị ngọt ngấm dần từ đầu môi cuống lưỡi mà đọng cả tâm can!
Chất văn của cụ thật kì dị ma mị, tưởng như nén trầm hương trong đêm thanh tịnh, lúc dày lúc mỏng, lúc đậm lúc nhạt, những sợi khói mỏng mảnh hút hồn kẻ đọc lạc vào cõi vô thường mê mê tỉnh tỉnh miên man diệu vợi (con tạm đặt là thi pháp điêu khắc cảm xúc)… để rồi đọc xong mà giật mình thoảng thốt.
Cày nát nhà cụ, con đồ rằng tuổi thực của cụ chắc cũng chỉ ngoài băm xịch (còn băm bao nhiêu nhát thì con chịu), nhưng tầm của cụ thì thì phải liệt vào hạng tộ xư. Đọc cụ, mọi người hình dung ra một lão niên thất thập gày gò, tay chống ba toong, đầu đội mũ cát, mũ dạ… văn rơi rớt chầm chậm như hơi thở phều phào, bước đi lẩy bẩy mà rất đỗi duyên dáng, nuột nà duyên duyên tệ. Văn cụ không xách mé, bủ bựa như văn anh Phẹt liệt, chẳng gay gắt đểu giả như văn Pín mlt, cũng ko đanh đá chua ngoa sẵn sàng tốc váy tung hê đốp chát như văn Chị Chũm, ko đằm thắm thơ ngây mà đầy sức sống như thơ chị Qoắn... cái chất thâm thúy đồ nho già đời của cụ thặc nà hiếm quý. Nó như cái bút lông, lúc khoan lúc nhặt, lúc đậm lúc nhạt, lúc chấm lúc phệt... ở cụ thi – nhạc – họa nó quật vào nhau hòa làm một nhập nhèm như cái tâm nhãn. Đôi khi nó lại hài hước, thâm hiểm như cái ba toong, vừa đi vừa khua khoắng, dò dẫm, chốc chốc lại thọc chọc vài ba nhát… hệt cái cười ruồi trên những cánh môi.
Túm lại là đọc văn cụ con chỉ biết vỗ đùi đen đét mà thốt lên… "Đuỵt cụ!", thôi thì cụ có linh thiêng hiện hồn về chỉ mộ cho con, con đến mà xá cụ 3 vái…
"Rồng thiêng mơ Giac Nam Kha
Lộn về lại hóa thành ra Ngô Đồng"
Thiên thời địa lý tinh thông
Nhênh nhang một cõi lông bông mớ đời…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét